Cuộc sống luôn tự đào thải, cho dù bạn là bất cứ ai hay xuất
phát điểm thế nào nếu bạn không kịp thời học hỏi những kiến thức và kỹ
năng mới, thì chả mấy chốc bạn sẽ tụt hậu và bị đào thải.
Rất nhiều người không ít thì nhiều cảm thấy tự ti về trình độ học
vấn của mình, đây thật sự là điều không cần thiết, bởi trình độ học vấn chỉ đại
diện cho quá khứ, năng lực đại diện cho hiện tại còn khả năng học tập lại quyết
định tương lai của bạn.
Một vị giáo sư được phân đến làm việc tại một viện nghiên cứu và
ông ta trở thành người có học vị cao nhất ở đây. Một ngày nọ, vị giáo sư đến
cái hồ gần viện nghiên cứu câu cá, cùng lúc cũng có viện trưởng và viện phó nơi
ông làm việc, một người ngồi bên trái và một người ngồi bên phải vị giáo sư
cùng câu cá ở đó. Gặp họ vị giáo sư khẽ gật đầu chào và thầm nghĩ: “Hai tên cử
nhân này có gì hay để mà nói chuyện cơ chứ?”
Được một lúc, vị viện trưởng đặt cần câu xuống đất, vươn vai và
chạy như bay trên mặt hồ phi sang bờ bên kia đi nhà vệ sinh gần đó. Vị giáo sư
trố mắt như không dám tin vào mắt của mình: “Bay trên mặt nước? Không phải chứ,
đây là cái hồ nước đấy.”
Vị viện trưởng đi vệ sinh xong và cũng phi như bay trên mặt nước
quay trở về vị trí câu cá ban đầu. “Sao lại có thể chứ?, nghĩ vậy nhưng vị giáo
sư cũng không thèm đi hỏi, vì dù sao mình cũng là giáo sư cơ mà.”
Lại qua một lúc nữa, vị phó viện trưởng cũng đứng dậy, bước vài
bước và chạy bay trên mặt nước sang bờ bên kia đi vệ sinh. Đến lúc này vị giáo
sư tý ngất: “Không phải chứ, chả lẽ ở đây tập trung toàn cao thủ giang hồ?”.
Đến lúc này vị giáo sư cũng muốn đi vệ sinh rồi, nhưng hồ bị tường
bao quanh, muốn đi nhà vệ sinh đối diện phải đi đường vòng hết cả chục phút đồng
hồ mà về đơn vị thì lại xa. “Ôi, làm sao đây?”. Vị giáo sư cũng chả buồn đi hỏi
hai vị trưởng và phó viện kia, nhịn một lúc rồi cũng bắt chước đứng dậy và nhảy
xuống nước: “Mình không tin cử nhân có thể mà giáo sư như mình lại không thể”.
Và ùm một tiếng, vị giáo sư rơi xuống nước.
Sau khi được hai vị trưởng và phó viện đưa lên bờ và hỏi vị giáo
sư vì sao ông ta lại nhảy xuống nước, vị giáo sư liền hỏi lại họ: “Vì sao các cậu
lại có thể đi sang bờ bên kia vậy?”
Hai vị trưởng và phó viện nhìn nhau và cười: “Cái hồ này có hai
hàng cọc gỗ, do mấy hôm nay trời mưa nước dâng lên che mất. Chúng tôi biết vị
trí hai hàng cọc gỗ ở đâu nên có thể dẫm lên chúng để sang bờ bên kia. Ngài sao
không hỏi chúng tôi?…”
Xã hội ngày nay, kiến thức và kỹ thuật không ngừng được cập nhật
và đổi mới, những kiến thức mà chúng ta đã được học qua vài năm sẽ dần trở nên
lỗi thời . Mọi kỹ năng hiện tại mà chúng ta nắm bắt rất có thể trong tương lai
gần sẽ được thay thế bằng các công nghệ mới.
Trong các doanh nghiệp, bằng tốt nghiệp chỉ là một tiêu chí của
sự tích lũy kiến thức, và họ chú ý nhiều hơn đến tiềm năng phát triển và khả
năng giải quyết vấn đề thực tế. Nếu chúng ta không kịp thời học hỏi những kiến
thức và kỹ năng mới, thì chả mấy chốc chúng ta sẽ tụt hậu và bị đào thải.
“Khả năng học tập là tài nguyên tái tạo vô hạn”, hơn nữa với mỗi
người, mỗi một tổ chức, năng lực học tập là thứ không thể mua bán, sao chép hay
có thể bắt chước được. Lợi thế cạnh tranh của chúng ta chính là học nhanh hơn,
nhiều hơn và tốt hơn đối thủ.
Chính vì vậy bạn hãy hành động ngay đừng đợi đến ngày mai, thay
đổi hành vi của mình đừng đợi đến ngày mai vì nó sẽ trở thành thói quen của bạn;
Từ chối sự cám dỗ, đừng đợi đến ngày mai, nếu không nó sẽ làm bạn bị tổn
thương; Nắm bắt ngay cơ hội đừng đợi đến ngày mai nếu không để nó mất đi sẽ
không bao giờ quay trở lại.
Đăng nhận xét