Trên đời này, có những người ở vào hoàn cảnh khốn cùng, thất vọng thì buông
thả, phóng túng bản thân. Nhưng có những người trời sinh đã có thể vững vàng giữ
mình mà vượt qua, cuối cùng được cuộc đời báo đáp!
Sau khi đến thành phố công tác, ông Hoàng là người bạn mà
tôi thường xuyên gặp mặt trao đổi nhiều nhất. Ông ấy là chủ của một chuỗi cơ sở
kinh doanh vật liệu xây dựng. Chỉ tính riêng ở thành phố này thôi, ông ấy
đã có hơn chục cửa hiệu lớn nhỏ, coi như ông cũng là một người có sự nghiệp
thành công.
Từ một góc độ nào đó mà xét, bản thân ông Hoàng cũng là người trải qua đủ sắc
thái của cuộc đời. Lần đầu tiên tôi gặp ông là thời điểm cách đây chục năm,
khi ấy ông còn là một nhân viên thu mua làm việc cùng công ty tôi. Điều khiến
tôi đặc biệt quan tâm đến ông ấy chính là cách làm việc thực sự nghiêm túc và
chăm chỉ.
Có một lần tôi hỏi ông Hoàng lương của ông một tháng được bao nhiêu tiền.
Lúc ấy mới biết được thu nhập của ông là vào loại đặc biệt thấp trong công ty.
Hơn nữa, đối với ngành nghề này, công ty tôi còn không có phần trăm doanh thu
hay thăng chức, chưa nói đến cơ hội gây dựng sự nghiệp…
Một lần, tôi tò mò hỏi ông: “Chế
độ đãi ngộ thấp như vậy mà khối công việc lại nhiều, ông không cảm thấy bất
bình với những nhân viên khác sao? Sao phải bỏ hết tâm sức ra làm cho công
ty như vậy? Cho dù ông làm nhiều hay làm ít, làm tốt hay làm dở thì
cuối tháng đều được lĩnh lương từng đó cơ mà?”
Không ngờ câu trả lời của ông, cho đến tận bây giờ đã gần chục năm trời nhưng
vẫn ảnh hưởng mạnh đến tâm trí của tôi.
Ông Hoàng nói: “Đãi ngộ ở
công ty ta quả là thấp, cho nên tôi cũng đang tìm kiếm cơ hội khác. Nhưng chỉ cần
là đang làm việc ở đây thì chẳng phải mình vẫn nên toàn tâm toàn lực làm việc
sao?”
Trầm ngâm một lát, rồi ông lại nói tiếp: “Làm tốt phận sự là trách nhiệm của mình, nó không hề có quan
hệ gì với thu nhập cao hay thấp cả. Nếu như chỉ vì đãi ngộ thấp mà nghĩ đến đầu
cơ trục lợi, ta cảm thấy bản thân không nên hạ giá mình như vậy!”
Câu nói của ông, chỉ trong một khắc đã khiến tôi rung động, cảm thấy ông
Hoàng thật không phải một người tầm thường.
Về sau mối quan hệ của chúng tôi thân thiết hơn, trở thành những người bạn
tốt của nhau. Nhưng lúc này công ty tôi bắt đầu cải cách, một số người phải
nghỉ việc và xin nghỉ việc, ông Hoàng cũng xin nghỉ và rời đi. Tôi thì vẫn còn
đang phân vân giữa việc có nên đi hay ở lại, vì thế mà mối liên hệ giữa chúng
tôi cũng giảm đi.
Khoảng ba năm sau, tôi gặp lại ông Hoàng. Khi ấy, sự nghiệp của tôi mới bắt
đầu khởi sắc, nhưng sự nghiệp của ông Hoàng thì đã có biến đổi to lớn và nhanh
chóng. Ông đã trở thành một ông chủ của một chuỗi cơ sở kinh doanh có tiếng. Thật
đúng như dự cảm lúc trước của tôi.
Lần ấy, trong cuộc trò chuyện qua lại, ông Hoàng nói: “Để có những thành công này, trong tâm tôi
luôn nhắc nhở bản thân mình, dù có khốn cùng thì cũng tuyệt đối đừng hạ giá bản
thân!”
Câu nói ấy lại một lần nữa khiến tôi vô cùng tâm đắc.
Trên đời này, quả thực có một số người trời sinh là như vậy! Mặc dù họ ở
trong hoàn cảnh khốn cùng hay thời điểm tuyệt vọng nhưng linh hồn và phẩm chất
vẫn cao quý như lúc trước.
Sự bất công hay gian khổ trong cuộc sống, chưa bao giờ là lý do để họ chà đạp,
“hạ giá” bản thân mình.
Đăng nhận xét