Chưa thấy ai/cái gì siêng năng như cái đồng hồ. Gő măi nhịp trường canh đều
đặn từ giây này đến giây kế tiếp, từ phút này đến phút kia, từ giờ kia đến giờ
nọ… cho đến khi hỏng, hoặc hết năng lượng, hết bin. Sửa chữa, hoặc thay bin rồi,
lại tiếp tục gő nhịp.
Gõ đều đặn và chăm chỉ như thế thì có chỗ nào mà không đến được. Nó liên tục
bước từng bước một, thật ngắn, thật nhỏ, mà lại nhắm đến chỗ tận cùng của thời
gian. Nó gõ từ khi người ta chưa sáng chế ra nó. Người ta vừa sợ nó, vừa cần
nó. Cho nên họ phải tạo điều kiện để nó sinh sản khắp nơi. Trên tường phòng
khách, trên bàn làm việc, bên bàn đèn giường ngủ, trên tay, trên tường nhà bếp,
trên xe, nơi khung hâm (microwave), nơi lò nấu, nơi máy truyền hình, máy VCR,
máy vi tính, laptop, điện thoại, bút máy… Nếu căn cứ vào những nước văn minh mà
tính, không chừng dân số của đồng hồ đông hơn của con người. Nó gő từ đời này
sang đời kia, hóa thân qua nhiều hình dạng khác nhau. Lớn, nhỏ, thô kệch, gọn
gàng, kêu lớn tiếng, hoặc kêu thật nhỏ, hoặc im lặng mà bước… Nhịp bước này
truyền tiếp cho nhịp bước kia; đồng loạt, đồng bộ, cùng gő, cùng hướng về cái mịt
mùng thăm thẳm của tương lai. Nó không bao giờ đi lui một bước nào. Nó luôn
luôn bước tới. Không một mảy may quay nhìn về quá khứ. Hiện tại cũng mơ hồ đối
với nó: dường như có, dường như không; chỉ một thoáng tồn tại rồi bị vượt qua,
bị bỏ quên.
Bao nhiêu thời đại trôi qua, bao nhiêu con người sinh ra, chạy đuổi theo
nó, rồi đuối sức, rồi tan biến trong hư không, trong khói lửa, trong cát bụi,
trong mây nước hững hờ… nhưng không ai đuổi kịp nó. Gő thật chậm mà đi thật
nhanh. Thoắt cái đă vượt xa bao đoạn đường hưng-suy của đời người. Tuổi trẻ.
Tình yêu. Bao giấc mộng chưa thành; hoặc đã thành một nửa; hoặc tưởng đã thành
mà cuối cùng chợt nhận ra không phải là cái mình tìm kiếm. Tóc xanh năm nào nay
điểm bạc. Mắt sáng như sao bây giờ đục lờ dấu vết huyền thoại. Tranh nhau từng
lời nói, từng chỗ ngồi, từng mảnh giấy ghi danh đóng triện, từng cái tên và tước
hiệu được xưng tụng giữa đám đông; cho đến cuối đời cứ quay quắt với con mắt đục
lờ vô vọng ấy mà vẫn không làm sao đuổi kịp nhịp bước vô tình của thời gian.
Lắng nghe xem. Nó gõ thật chậm, không nhanh đâu. Nhưng nó gő không ngừng và
gõ từng nhịp chính xác vào cái khoảng rỗng không phía trước. Một khoảng không
phía trước, ngay mũi nó, ngay dưới chân nó. Ðúng là có một khoảng không phía
trước bước chân của nó. Nếu không có khoảng không ấy thì không làm sao nó có thể
bước được, không làm sao có thể gõ đuợc. Nó đi vào khoảng không trong từng khoảnh
khắc. Cái vô cùng vô tận ấy luôn luôn có mặt. Và có mặt chỉ ngay nơi cái chỗ mà
nó gõ tới. Tích tắc, tích tắc, tích tắc… Chỉ một bước nhỏ thôi mà chạm đến tận
cùng thời gian.
Ðồng hồ, đồng hồ. Ngươi chẳng có tội gì cả. Ngươi chỉ đuợc tạo ra để làm
công cụ phục vụ cho ta, giúp ta chia chẻ đời sống thành nhiều mảnh; giúp ta kiểm
soát đuợc từng chặng từng mốc của đoạn đuờng trăm năm. Ngươi là công cụ nhưng
nay ngươi đă là chủ. Mọi người đều có vẻ như đều chịu phép nghe lời ngươi. Nếu
không có ngươi, hứ, chắc ta sẽ tiếp tục lang thang vô định trong cuộc hành
trình chẳng dính dấp gì đến cuộc đời này. Chính ngươi níu kéo ta lại với cuộc đời,
khiến cho ta trở nên một phần tử giống như những phần tử khác, biết trách nhiệm,
biết nhìn mi để rời khỏi giường, thay áo quần, ăn sáng, ra xe, đến sở làm đúng
lúc, làm việc đúng hẹn, ăn trưa, làm việc tiếp, rồi lại nhìn mi, lái xe trở về,
tắm rửa, ăn tối, đọc sách, lại nhìn mi, rồi tắt đèn ngủ… rồi thức dậy sớm, pha
cà phê, bước vào căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng mi gõ nhịp--ta biết mi vẫn gõ
đều khi ta đang say ngủ--ngồi một lúc trước máy vi tính, suy nghĩ bâng quơ và
viết những dòng lan man này.
Đăng nhận xét