Mẹ tôi đã ra một câu đố:
“Con yêu, phần nào là quan trọng nhất trên cơ thể hả con?”
Ngày nhỏ, tôi đã nói với mẹ rằng âm thanh là quan trọng đối với
con người nên tai là bộ phận quan trọng nhất. Mẹ lắc đầu: “không phải đâu con.
Có rất nhiều người trên thế giới này không nghe được đâu, con yêu ạ. Con tiếp tục
suy nghĩ về câu đố đó đi nhé, sau này mẹ sẽ hỏi lại con.” Vài năm sau, tôi đã
nói với mẹ rằng hình ảnh là quan trọng nhất, vì thế đôi mắt là bộ phận mà mẹ muốn
đố tôi. Mẹ lại nhìn tôi âu yếm nói: “Con đã học được nhiều điều rồi đấy, nhưng
câu trả lời của con chưa đúng bởi vi vẫn còn nhiều người trên thế gian này chẳng
nhìn thấy gì.” Đã bao lần tôi muốn mẹ nói ra đáp án, và vì thế tôi toàn đoán
lung tung. Mẹ chỉ trả lời tôi: “Không đúng. Nhưng con đang tiến bộ rất nhanh,
con yêu của mẹ.”
Rồi đến năm 1991, bà nội yêu quý của tôi qua đời. Mọi người đều
khóc vì thương nhớ bà. Một mình tôi đã vừa đạp xe vừa khóc trên suốt chặng đường
26 km từ thị xã về quê trong đêm mưa rào ngày 4/5 âm lịch của năm đó. Tôi đạp
thật nhanh về bệnh viện huyện để mong được gặp bà lần cuối. Nhưng tôi đến nơi
thì đã muộn mất rồi. Tôi đã thấy bố tôi gục đầu vào vai mẹ tôi và khóc.
Lần đầu tiên tôi thấy bố khóc như tôi.
Lúc liệm bà xong, mẹ đến cạnh tôi thì thầm: “Con đã tìm ra câu
trả lời chưa?” Tôi như bị sốc khi thấy mẹ đem chuyện đó ra hỏi tôi lúc này. Tôi
chỉ nghĩ đó là một trò chơi giữa hai mẹ con thôi. Nhìn vẻ sững sờ trên khuôn mặt
tôi, mẹ liền bảo cho tôi đáp án:
“Con trai ạ, phần quan trọng nhất trên cơ thể con chính là cái
vai.” Tôi hỏi lại:
“Có phải vì nó đỡ cái đầu con không hả mẹ?” Mẹ lắc đầu:
“Không phải thế, bởi vì đó là nơi người thân của con có thể dựa
vào khi họ khóc. Mỗi người đều cần có một cái vai để nương tựa trong cuộc sống.
Mẹ chỉ mong con có nhiều bạn bè và nhận được nhiều tình thương để mỗi khi con
khóc lại có một cái vai cho con có thể ngả đầu vào.”
Từ lúc đó,
tôi hiểu rằng phần quan trọng nhất của con người không phải là “phần ích kỷ”,
mà là phần biết cảm thông với nỗi đau của người khác.
Đăng nhận xét