Tôi còn nhớ một vị phương trượng ở trong một ngôi chùa trên một
ngọn núi đã kể một câu chuyện rằng:
Trong chùa, có một tiểu hòa thượng vô cùng tự tin về trí tuệ và
học vấn của mình. Những khi được trò chuyện cùng một người thông minh nào đó,
tiểu hòa thượng này rất vui và thích thú. Nhưng mỗi khi gặp một người có học thức
nông cạn, tư duy không mạch lạc, nói chuyện lẫn lộn không phân biệt trên dưới,
tiểu hòa thượng sẽ cảm thấy ức chế mà tức giận. Tiểu hòa thượng sẽ nói những
câu như: “Thế mà ngươi vẫn còn không hiểu? Ngươi bị đần à?” Vì vậy, sư
phụ đã nhắc nhở cho tiểu hòa thượng rất nhiều lần, mặc dù tiểu hòa thượng trên
miệng luôn thừa nhận sai lầm của mình, nhưng vừa gặp lại tình huống tương tự
thì lại nhịn không được mà phát tiết lên.
Sau này trong một lần lên núi đốn củi, có một việc xảy ra lại
khiến tiểu hòa thượng cải biến mình.
Ngày hôm đó, tiểu hòa thượng đốn được nhiều củi nên trong lòng cảm
thấy rất vui sướng. Trên đường trở về, tiểu hòa thượng cảm thấy hơi mệt liền đặt
gánh củi xuống bên suối và uống nước, rửa mặt. Lúc đó, một con khỉ nhỏ xuất hiện,
lúc trước nó đã thường xuyên đến đây chơi và cũng thường xuyên gặp tiểu hòa thượng
lên núi đốn củi. Thời gian lâu dần, con khỉ nhỏ và tiểu hòa thượng làm bạn cùng
nhau.
Tiểu hòa thượng rửa mặt xong, muốn lấy chiếc khăn để lau mặt thì
thấy chiếc khăn vẫn vắt ở trên gánh củi. Tiểu hòa thượng lúc này thực sự mệt rồi
nên lấy tay chỉ vào gánh củi ý bảo con khỉ nhỏ ra lấy hộ. Chú khỉ nhỏ chạy tới
gánh củi rồi rút một thanh củi khô và cầm chạy qua đưa cho tiểu hòa thượng. Tiểu
hòa thượng cảm thấy rất thú vị, đồng thời đưa tay lên vẽ hình vuông và nói “khăn
mặt, khăn mặt” để cho chú khỉ đi lấy một lần nữa. Chú khỉ nhỏ cũng vui
vẻ đi lấy nhưng vẫn là mang lại một thanh củi khô. Tiểu hòa thượng lại càng vui
hơn, vừa cười to vừa cầm một hòn đá nhỏ ném trúng vào chiếc khăn mặt, sau đó chỉ
cho chú khỉ và nói “Nhìn thấy chưa? Lấy cái khăn mặt kia kìa!”. Chú khỉ
con lại đi lấy lần nữa và vẫn là lấy một thanh củi khô, nhưng lại dương dương đắc
ý như thể là muốn nói rằng: “Ngươi xem, ta tài giỏi chưa?”. Tiểu hòa thượng
nhìn thấy bộ dạng hài lòng của chú khỉ lại càng cảm thấy vui thích hơn.
Sau khi trở về chùa, tiểu hòa thượng đem câu chuyện trên kể lại
cho vị phương trượng nghe. Nghe xong, vị phương trượng hỏi: “Con cùng các sư
huynh, sư đệ giảng đạo lý, bọn họ nghe không hiểu, con sẽ tức giận. Nhưng con
khỉ nhỏ nghe không hiểu, con vì cái gì mà lại cảm thấy thú vị?”
Tiểu hòa thượng sững sờ, trả lời:“Khỉ con nghe không hiểu là
chuyện bình thường, bởi vì nó là con vật mà! Còn sư huynh sư đệ của con là con
người, họ phải hiểu những lời mà con nói mới phải chứ?”. Vị phương trượng
cười cười rồi nói: “Khỉ với người tất nhiên là không giống nhau, nhưng khả
năng hiểu biết của mỗi người thì từ lúc sinh ra đã khác nhau, mà hoàn cảnh sống
lại cũng khác nhau. Mọi người có sự khác biệt lớn như vậy, con dựa vào cái gì
mà nói ai cũng phải hiểu con đây?”. Tiểu hòa thượng nghe đến đây cúi đầu
không nói gì.
Cải biến quan niệm có thể bao dung tất cả!
“Vì cái gì mà tiểu hòa thượng lại phát cáu với sư huynh sư đệ,
còn đối với chú khỉ thì lại thấy thú vị?” Tình huống là giống nhau còn sự
biến hóa như thế nào là do chính bản thân mình. Cho nên vấn đề không phải xuất
phát ra từ người khác mà là xuất phát ra từ chính bản thân mình đấy!
Tiểu hòa thượng không tức giận với chú khỉ con là bởi vì tiểu
hòa thượng cho rằng mình là người, nên có trí tuệ cao hơn khỉ rất nhiều vì vậy
mà có thể bao dung sai lầm của nó. Còn sư huynh, sư đệ của tiểu hòa thượng là
người, tiểu hòa thượng cũng là người, trí tuệ của người với người là ngang cấp
với nhau, vì vậy không bao dung được thiếu sót của họ. Nếu như tiểu hòa thượng
có thể cải biến quan niệm, cách nghĩ của mình thì sẽ có thể tiếp nhận và bao
dung họ. Khi đó, nhìn thấy thiếu sót của sư huynh sư đệ, tiểu hòa thượng còn có
thể tức giận được không? Đương nhiên là không, bởi vì khi ấy tiểu hòa thượng đã
có thể bao dung được hết thảy mọi thứ rồi.
Đăng nhận xét