Con Hậu bực bội nói với con Vua: “Này, tại sao tôi là người có quyền lực
cao nhất ở đây, nhưng lũ quan lính kia lại cứ lăng xăng bảo vệ ông mà không
thèm bảo vệ tôi thế hở?
Vua trả lời: “Trời ạ, khổ bà quá, bà
vừa phải thôi, thì bà cũng thấy rồi đó, bà là người có quyền lực nhất ở đây chứ
có phải tôi đâu? Bà gần như muốn đi đâu thì đi, trong khi tôi mỗi lần chỉ được
nhích có một bước. Mà đường đường mang danh nhà vua, không có quyền lực thì ít
nhất cũng phải được bảo vệ chứ! Mất tôi rồi thì coi như rắn mất đầu, trò chơi kết
thúc mà!”.
Nghe thấy Vua và Hoàng hậu nói chuyện thế,
con Xe cũng quay sang con Tượng: “Ờ, mà phải rồi, nghe hoàng hậu
nói thế, tui cũng nghĩ sao tui với ông không hơn nhau cấp bậc là mấy, mà sao
ông được đi đường xéo, còn tui chỉ được đi đường thẳng vậy? Thật không công bằng,
tui khoái đi đường xéo hơn!”.
Tượng nhếch mắt: “Cũng không công bằng
cho tui vậy! Tui thì cũng chỉ đi đường xéo được thôi, có đi được đường thẳng
đâu, hay ho gì? Ông cứ làm như tui đi được như Hoàng Hậu không bằng!”.
Tới Mã khịt mũi: “Tụi bay thôi đi. Tụi
bay được đi đàng hoàng vậy là sướng lắm rồi. Như tao lúc nào cũng phải canh
đúng chữ L mà đi. Mệt thấy mồ, sao không tội nghiệp tao?”.
Xe và Tượng cùng nhau lườm bọn Mã: “Mày là
cái đứa duy nhất được nhảy qua đầu người ta, kể cả tụi tao, còn đòi gì nữa!
Đúng là không biết điều!”
Một con Tốt chịu hết nổi lên tiếng: “Mấy
chú bác im đi cho các con nhờ. Bọn tui mới là những đứa thiệt thòi nhất đây nè!
Đi thì cũng chỉ đi được có một hai bước về phía trước, đã vậy nhưng còn chả được
ăn cái đứa đứng ngay trước mặt mình! Tức chết được! Mấy người thì cứ thay nhau
mà được ăn quân địch, còn bọn tui thì cứ thay nhau bị đem ra làm vật hy sinh
cho quân địch ăn. Đúng là thật không công bằng cho tụi này tí nào!”
Mấy con Tốt kia nghe vậy đều đồng tình: “Phải
đó, phải đó!”. Bọn kia bắt đầu cãi lại: “Tụi này cũng bị hy sinh
vậy! Mà mấy con Tốt của tụi bay là đông nhất rồi còn gì nữa! Đông nhất mà giá
trị thấp nhất thì bị đem ra hy sinh trước là phải rồi!” Thế là cả đám
quân cờ nhốn nháo, cãi vã lộn xộn cả lên.
Cái Bàn Cờ nãy giờ nhẫn nhịn lắng nghe bọn quân cờ
cãi nhau trên… mặt của mình, bây giờ ngáp một cái chán chường, rồi thở dài lên
tiếng:
“Đúng là một lũ ngốc nghếch! Mỗi đứa tụi bây
đều có một đặc tính riêng. Không ai trong tụi bây hoàn hảo hết, nhưng nếu chỉ cần
thiếu một đứa thôi thì cái bàn cờ này sẽ không hoàn thiện! Tụi bây sinh ra là để
đi những bước riêng của mình, để biết tận dụng thế mạnh của mình trong mỗi ván
cờ, chứ không phải để ghen tỵ với cái lợi của người khác mà không thấy được cái
tốt của chính mình.
Trong ván cờ nào cũng sẽ có những sự hy
sinh, và những sự hy sinh ấy đều có mục đích. Vấn đề là sự hy sinh ấy được quyết
định bởi một tay biết chơi cờ hay một tay không biết chơi cờ, và cái mục đích của
nó có đáng hay không thôi. Nếu nó đáng, thì đằng sau một sự hy sinh là một mất
mát và một thành quả, còn nếu nó không đáng thì sau sự hy sinh đó chỉ là một mất
mát.
Một tay cờ giỏi thì biết cái gì đáng giá để
giữ lại và cái gì đáng phải hy sinh để đạt được một cái khác đáng hơn. Một tay
cờ tồi thì đánh mất những quân cờ giá trị của mình mà không hề hay biết, bởi
quá bận rộn nhắm đuổi con Vua của đối phương. Mất và được, đó là quy luật của
trò chơi. Nhưng mỗi tụi bây đều là một phần của một bàn cờ hoàn chỉnh, và những
bước đi của tụi bây đều là một phần của những ván cờ thú vị. Đó là sự hoàn hảo
của cái không hoàn hảo.”
Bàn Cờ vừa nói xong, bỗng nhiên cả đám nghe
Vua gằn giọng, với bộ mặt… của một người mới ngủ dậy: “Cãi xong chưa? Tụi
nó chiếu tướng tao rồi kìa! Sướng nhá!”…
Đăng nhận xét