Có một
nhà sư chọn tu pháp Nhẫn nhục Ba la mật. Sau nhiều năm tháng nỗ lực tu tập thì
sư cũng thành tựu được rất nhiều công hạnh, trụ vững như kim cương, bình an trước
mọi nghịch cảnh, bị người khác ganh ghét, lăng nhục, mưu hại, sư vẫn luôn nở nụ
cười trên môi thản nhiên như không.
Rất nhiều
người tán thán sư và thường xuyên đến chỗ sư để đàm đạo và thực tập hạnh tu
này, sư luôn vui vẻ tiếp đón và chia sẻ những kinh nghiệm thực tập được cho họ.
Một hôm
có một thanh niên đến tham quan chùa, anh ngưỡng mộ hạnh tu của sư nhưng vì mới
tìm hiểu đạo nên không biết chuyện gì để tham vấn, nhìn quanh thấy trên tường
treo tấm bảng gỗ có một chữ sư viết rất bay bướm, anh liền hỏi:
– Thưa
Thầy, đây là chữ gì ạ?
Sư trả
lời đầy vẻ tự hào:
– Chữ
Nhẫn viết theo lối thư pháp, ta phải tập viết hàng trăm lần mới được như ý đấy
con à.
Anh gật
gù vẻ tán thưởng, sau khi đi lòng vòng ngó nghiêng đây đó anh lại đứng trước tấm
bảng gỗ gãi đầu gãi tai:
– Thưa
Thầy chữ gì đây ạ?
Nhà sư
tươi cười trả lời:
– Ta tu
hạnh nhẫn nhục nên viết chữ Nhẫn đó mà.
Một
chút sau, anh lại ngắm nghía tấm bảng và hỏi:
– Thưa
Thầy, thầy viết chữ gì đây ạ?
– Chữ
Nhẫn!
Trước
khi ra về anh lại tần ngần trước tấm bảng:
– Thưa
Thầy, chữ gì đây ạ?
Nhà sư
không chịu nổi nữa, nộ khí xung thiên:
– Chữ
Nhẫn! Nhẫn! Nhẫn! Đồ ngu, ngu gia truyền! Có một chữ mà nãy giờ hỏi hoài, hỏi
hoài! Cút ngay!!!
(Chữ Nhẫn
được ghép từ hai chữ: Đao ở trên, Tâm ở dưới. Tâm, tức trái tim. Tâm không chịu
yên thì Đao, tức con dao, sẽ phập xuống tức thì. Vậy đấy, tự mình mà nhẫn nhịn
được thì đao kề cổ vẫn bình yên vô sự, bằng không thì tai họa sẽ giáng xuống đầu
mình trước tiên.)
Đăng nhận xét