Tôi nhớ
trước kia khi còn khỏe mạnh, dòng sinh lực trong cơ thể tuôn trào giúp tôi có
thể đi đến bất cứ nơi nào mình muốn. Tôi len lách đến mọi ngóc ngách của sự sống.
Ở đó tôi được mọi người đón chào nồng nhiệt.
Tôi có
một mái tóc dài óng ả với hàng nghìn bông hoa đua nhau nở vào mỗi dịp xuân về.
Mùi hương lan tỏa khắp nơi khiến cho từng đàn ong bé xíu nhấp nhô trong các
khóm hoa, các nàng bướm xinh đẹp với đôi cánh đầy màu sắc tung tăng dạo chơi khắp
nơi. Khi đó, mọi sinh vật từ khắp nơi đổ về đây sinh sống. Rái cá, hải ly, chuột
nước, gà nước cùng nhiều loài cá khác nhau đã tạo cho cuộc sống của tôi thêm
màu sắc. Họ nô đùa trên cơ thể, vui buồn cùng tôi. Họ tung tăng bơi lội trong
dòng sinh lực mãnh liệt trào dâng.
Bầy gấu
hàng ngày đều đến uống nước và bắt cá. Chúng cảm thấy khỏe mạnh khi được thưởng
thức làn nước ngọt lịm, trong veo và mát mẻ. Mẹ thiên nhiên đã ban tặng cho tôi
một cơ thể tuyệt đẹp với những sợi nước hùng mạnh. Dòng nước nhỏ từ khắp nơi đổ
về mang theo nhiều niềm vui mới. Chúng kể cho nhau nghe các câu chuyện mà mẹ
thiên nhiên đã tạo ra, về những điều lý thú ơ nơi mà chúng đã đi qua. Các cô
gái với mái tóc xõa dài trên làn nước trong mát, ca những bài hát ca ngợi về
tôi. Những đứa trẻ nô đùa trong làn nước, vài chiếc thuyền nhỏ với ngư dân đang
tung tấm lưới lớn trên mặt nước tạo ra nốt nhạc tươi vui của cuộc sống.
Từ đây,
tôi mang dòng sinh lực mãnh liệt của mình đến với mọi nơi, nơi những hạt lúa
chín vàng trên các cánh đồng lúa, những hạt ngô vàng óng phơi trên ánh nắng
vàng. Tôi nuôi sống từ thế hệ này sang thế hệ khác. Những hàng cây xanh tươi
cùng con người khỏe mạnh, đầy ắp những ước mơ cứ thế ra đời.
Dòng
sông kiệt quệ sức sống
Giờ thì
sao, tôi đã mất đi tất cả. Mái tóc dài óng ả giờ đầy ắp rác, thân cây khô héo mục
nát. Đau đớn hơn, túi nilon đầy màu sắc hàng ngày trôi lơ lửng trên người tôi.
Những mảnh chai lọ, thậm chí là xác chết của một vài vật nuôi trôi nổi bốc mùi
hôi thối. Những bông hoa xinh đẹp giờ héo tàn, ủ rũ rồi biến mất. Người tôi bẩn
đến mức không thể nào tin.
Cơ thể
tôi bốc mùi hôi thối, dòng nước đen ngòm với vô số thứ bẩn thỉu. Các sinh vật một
thời gắn bó với tôi giờ chẳng còn lại mấy. Một số không thể nào chịu đựng được
đã bỏ đi nơi khác, một số khác ở lại bám trụ với nơi này. Nhưng cũng chẳng được
bao lâu vì cuối cùng họ cũng sẽ cất bước ra đi bỏ lại tôi với một cơ thể yếu ớt,
bệnh tật. Các nguồn nước giờ cũng chẳng thèm đến với tôi. Họ bỏ đi với một con
sông khác, một số khác thì bị biến mất vì khô hạn.
Bây giờ,
những dòng sông xưa đều rơi vào tình trạng như tôi, bị đối xử thậm tệ. Thay vào
đó là các dòng nước bẩn đầy chất độc hại từ các nhà máy, thuốc nhuộm, hóa chất.
Thậm chí, cánh đồng lúa với chất diệt cỏ, thuốc bảo vệ thực vật liên tục đổ vào
người tôi cả ngày lẫn đêm. Mùi của chúng thật khó chịu. Chúng khiến bầu không
khí trở nên ngột ngạt làm tôi chẳng thể nào thở được. Bầy cá chết hàng loạt,
xác của chúng nổi trên mặt nước. Mắt chúng mở trong như oán trách tại sao tôi lại
làm điều đó với chúng. Mái tóc đen óng ả của các thiếu nữ cũng rời xa tôi. Dòng
nước nuôi dưỡng cánh đồng cũng bị chặn bởi các thớ đất rắc chắc. Tiếng nô đùa của
lũ trẻ giờ đã mất. Tất cả đã đi vào dĩ vãng xa xôi. Con người mắc phải các căn
bệnh khi uống nước của tôi. Họ xa lánh, rời bỏ tôi.
Những
hàng cây xanh tươi hai bên bờ giờ chẳng còn giữ được dáng vấp như xưa. Chúng ủ
rũ héo tàn, màu lá đen thẫm vàng vọt chẳng khác nào một người bệnh. Các cây thì
thầm với tôi những tiếng yếu ớt, bệnh hoạn. Họ không thể chịu đựng được lâu hơn
nữa.
Mẹ
thiên nhiên không còn đủ sức để có thể giúp tôi vượt qua những tháng ngày đáng
sợ này. Tôi cảm thấy khó thở, lồng ngực như muốn vỡ ra vì đau nhói. Giọt nước mắt
tuôn trào vì cay đắng. Mũi tôi ngứa rang lên vì mùi hôi thối bốc lên từ chính
cơ thể. Đầu tôi ngứa vì rác bẩn. Tôi đang hấp hối từng ngày. Tôi đã làm gì nên
tội mà phải gánh chịu hậu quả như thế này? Hãy cứu lấy tôi, cứu lấy những gì đã
mất dù chỉ là một hành động vô cùng nhỏ. Làm ơn!
Một
hành động nhỏ nhưng có ý nghĩa cũng đủ để bạn giúp đỡ các dòng sông đang bị ô
nhiễm nặng trở về với những tháng ngày hạnh phúc nhất. Dòng sông đang kêu gào
thảm thiết vì những hành động vô ý thức, lãng phí và thiếu kiến thức của chúng
ta...
Đăng nhận xét