Thẩm Kính luộc đá ...
Vào những năm giữa triều đại Đường-Tống, ở vùng đất Chiết Giang,
Trung Quốc có một người tên là Thẩm Kính. Từ nhỏ Thẩm Kính đã có tâm hướng Đạo,
nhưng mãi đến lúc trưởng thành ông vẫn chưa tìm được chân sư.
Về sau,
Thẩm Kính vân du đến Chung Nam Sơn, vùng núi nổi tiếng là nơi ẩn cư của các Đạo
sĩ. Tại đây ông may mắn gặp được tiên nhân lão bà. Lão bà nói: “Con là người có
cốt cách phi phàm, thần khí trang nghiêm, lòng dạ ngay chính. Chỉ cần con
chuyên cần tu luyện, 10 năm sau ắt sẽ đắc Đạo”. Rồi lão bà đưa cho Thẩm Kính một
hòn đá trắng và nói: “Con hãy dùng nước suối để luộc viên đá này, luộc đến khi
đá mềm, ăn vào sẽ đắc Đạo thành Tiên. Nhưng khi đá chưa mềm thì tuyệt đối không
được để lửa tắt, hãy nhớ lời ta!” Thẩm Kính vẫn chưa hết bàng hoàng thì tiên nhân
lão bà đã biến mất.
Từ đó,
Thẩm Kính ở trên núi, hàng ngày cần mẫn đi đốn củi, lấy nước suối, và cẩn thận
trông coi bếp lửa, một phút cũng không dám lơ là. Ngay cả lúc ngủ ông cũng thấp
thỏm, chỉ lo nếu ngủ quên mất thì bếp lửa sẽ tắt. Đôi lúc phải tranh thủ đến những
nhà dân lân cận để xin miếng cơm, hay hái tạm quả rừng ăn qua ngày, nhưng ông vẫn
không quên giữ cho lửa khỏi tắt.
Thời
gian thấm thoắt trôi đi, Thẩm Kính đã trải qua không biết bao lần sương gió mưa
tuyết, bao ngày đông giá lạnh, bao ngày hè nóng bức. Vì luộc đá mà không quản
khổ nhọc, không ngại những tiếng khen chê và cái nhìn khinh bỉ của người đời.
Có chàng ngốc nào lại khờ khạo như Thẩm Kính không? Luộc đá để thành Tiên? Sao
có chuyện khôi hài đến vậy! Thế nhưng ông vẫn ghi nhớ trong lòng lời căn dặn của
lão bà: 10 năm nữa sẽ đắc Đạo thành Tiên!
Cuối
cùng kỳ hạn 10 năm cũng đến, Thẩm Kình lòng tràn đầy hy vọng mở nắp nồi ra xem.
Nhưng kìa, lạ chưa, viên đá vẫn cứng vẫn rắn như ngày nào, chẳng có chút gì
thay đổi. Không lẽ lời lão bà nói chỉ là chuyện hoang đường? Vậy mà Thẩm Kính
ngốc nghếch vẫn cứ tin tưởng suốt 10 năm ròng rã… Thẩm Kính quá thất vọng đã tắt
lửa và không luộc đá nữa.
Không
lâu sau tiên nhân lão bà quay trở lại. Thấy Thẩm Kính không còn ý chí tu luyện,
lão bà liền nói: “Hòn đá ta trao cho con không phải là đá bình thường, những
người cả đời tu Đạo dẫu muốn cũng không thể có được nó đâu. Nó vốn là quả trên
thiên thượng, không may bị rơi xuống ngọn núi này, gió độc nơi nhân gian thổi
vào khiến nó trở nên cứng rắn. Nếu mang tâm thành kính dùng nước trên núi để luộc
thì nó sẽ mềm trở lại, sau khi ăn vào liền có thể đắc Đạo thành Tiên. Con đắc
được đá thần rồi, sao còn không giữ lòng thành kính, buông bỏ mọi nghi hoặc mà
kiên trì tu luyện? Nếu thật sự làm được như vậy, thì chưa cần đến 10 năm con đã
có thể thành Đạo rồi. Nhưng trong tâm con vẫn nửa tin nửa ngờ, bề ngoài là kiên
trì luộc đá, nhưng tín tâm thực ra không vững chắc, thì dù có luộc cả ngàn năm
con cũng không ăn được nó đâu!” Nói xong lão bà lại rời đi.
Thẩm
Kính nghiêm túc nhìn lại bản thân. Ông nhận ra rằng trong sâu thẳm lòng mình
ông vẫn còn hoài nghi lời lão bà nói. Chẳng thế mà khi vừa mở nồi thấy đá chưa
mềm, ông đã vội vàng bỏ cuộc. Tu luyện là gian khổ, là thử thách, trong đó có cả
thử thách về lòng tin.
Hiểu được
đạo lý này, Thẩm Kính quyết chí sẽ làm lại từ đầu. Ông tắm rửa sạch sẽ, chắp
tay cầu khấn Thần Linh, hứa lòng sẽ vững như bàn thạch. Rồi ông đi lấy nước suối
và bắt đầu luộc đá trở lại, tự nhủ với bản thân rằng: dẫu phải dành cả đời ông
cũng không thay đổi ý chí. Lần này tâm ông nhẹ bẫng, thanh thản vô tư, cứ bình
thản mà luộc đá, không còn thấp thỏm lo âu như lần trước nữa. Không ngờ chỉ qua
có một ngày đêm mà hòn đá đã mềm nhũn, hương thơm lan tỏa khắp núi rừng. Thẩm
Kính lại tắm gội sạch sẽ, thành kính ăn đá thần, lập tức ông trở lại dung mạo
lúc còn son trẻ, nội tâm thanh tịnh, thân thể nhẹ nhàng, đó cũng là lúc ông đắc
Đạo về Trời.
“Thẩm
Kính luộc đá” đã trở thành điển tích nổi tiếng trong dân gian. Câu chuyện đơn
giản nhưng ẩn chứa nhiều hàm nghĩa sâu xa.
Thẩm
Kính sinh ra đã có thần thái phi phàm, chứng tỏ không phải người bình thường.
Những người có tư chất thiên bẩm sẽ làm được những điều vĩ đại. Thế nhưng không
thể hoàn toàn dựa vào tư chất để thành Đạo mà vẫn cần phải trải qua quá trình
rèn luyện trong phong ba bão táp. 10 năm khắc khổ của Thẩm Kính là để tôi luyện
ý chí, thử thách nhân tâm, chỉ khi đó mài sắt mới nên kim, luyện đá mới thành
vàng, cuối cùng đắc quả vị. Chúng ta cũng vậy, không ai sinh ra đã là một vĩ
nhân. Ngay cả những bộ óc thiên tài cũng cần phải nỗ lực không ngừng, giống như
nhà phát minh Thomas Edison từng nói: “Thiên tài là một phần trăm cảm hứng,
chín mươi chín phần trăm mồ hôi”.
Câu
chuyện “luộc đá” cũng là một ẩn ý sâu sắc. Nếu chỉ cần luộc đá là có thể thành
Tiên thì có lẽ nhân gian đã sớm thành Thiên giới từ lâu rồi. Thực chất, “luộc
đá” chỉ là một cách thức để Thẩm Kính tu luyện, hoàn thiện bản thân mình. Nếu
không phải vì gian lao vất vả luộc đá, thì Thẩm Kính đâu phải đối mặt với gió
tuyết phong ba, đâu phải chịu những tiếng chê bai khinh bỉ, để rồi cuối cùng
khi vượt qua tất cả, ông đã thành tựu chính mình. Trong cuộc sống, khi ai đó
gây trở ngại cho bạn, ai đó đối xử tệ với bạn, rất có thể họ đang giúp bạn “luộc
đá” mà bạn không hề biết. Vậy thì, thay vì oán trách số phận, hãy cảm ơn cuộc đời
đã cho bạn “đá thần” để hoàn thiện bản thân mình.
Và trên
tất cả, câu chuyện cho chúng ta bài học về niềm tin. Cũng như Thẩm Kính lần đầu
tiên luộc đá, dẫu có chín chín phần tin nhưng chỉ một phần nghi hoặc thì sẽ bỏ
phí 10 năm mà uổng sức; lần thứ hai nhờ kiên định đức tin nên việc lớn một ngày
đã hoàn thành. Và chúng ta, những con người bình dị trong cuộc sống xô bồ này,
có phải bạn cũng nhận ra rằng: niềm tin dẫu vô hình nhưng lại có một sức mạnh lớn
lao? Tin vào lương tri và bản tính thuần thiện của con người, bạn có thể cảm
hóa được cả những tên tội phạm khét tiếng nhất – và câu chuyện của vợ của viên
cai ngục Lewis Lawes chính là một minh chứng. Niềm tin còn có thể khiến người mắc
bệnh hiểm nghèo tự phục hồi kỳ diệu – chẳng thế mà trong y học người ta vẫn nhắc
đến “hiệu ứng Placebo” (The Placebo Effect), nghĩa là bệnh nhân có khả năng tự
chữa lành bằng tinh thần mà không cần uống thuốc. Năm 2008, niềm tin đã giúp một
chàng trai da màu vượt qua mọi định kiến để trở thành tân chủ nhân tòa Bạch Ốc
– và đó là tổng thống da màu đầu tiên của nước Mỹ, Barack Obama.
Bất cứ
khi nào sóng gió và chông gai cướp đi của bạn mọi cơ hội, thì đừng quên rằng bạn
còn có lòng tin. Hãy tin vào bản thân, tin vào con đường bạn lựa chọn, và tin
vào sức mạnh nội lực đang tiềm ẩn trong con người bạn, rất có thể khi một cánh
cửa đóng lại một cánh cửa khác sẽ mở ra…